воскресенье, 13 декабря 2009 г.

Văn minh và man rợ

Tôi có thói quen xem TV câm, tức bỏ tiếng và chỉ xem hình. Đêm hôm qua, bật TV trước khi tắt đèn đi ngủ, tình cờ bật sang kênh ''EuroNews'', đúng lúc bắp gặp cảnh quay về một phiên toà.

Một người đàn ông bé nhỏ, có tuổi, vẻ mặt kiệt sức, với hai cảnh sát xách nách hai bên: họ không phải đơn giản dẫn độ bị cáo vào toà, mà dùng bạo lực lôi đẩy ông ta vào chỗ mà qua vẻ mặt của ông tôi hiểu ông không muốn ngồi vào ghế phạm nhân.

Thoạt tiên, tôi nghĩ: lại lục địa đen man rợ, vì chỉ chú ý tới nước da đen ngòm trên mặt các cảnh sát. Không, các mặt mẹt rõ ràng châu Á: chắc lại Burma với chế độ độc tài quân sự và những cảnh bạo lực vi phạm nhân quyền quá quen thuộc đến nhàm chán!





Tôi bật tiếng, và nghe thấy lời bình: toà án CHXHCNVN xử linh mục Nguyễn Văn Lý, đúng đoạn ông hô ''Đả đảo cộng sản VN!'', và bị một tay công an khác đứng ngay sau ông dùng tay bịt luôn miệng.



Khi người Việt chạy tị nạn sang các lãnh thổ châu Á như Hồng Kông, Indonesia, Malasia..., và lại chịu sự bất công kế tiếp ở đó từ phía dân chúng và nhà cầm quyền, tôi luôn nghĩ: tại sao, tránh vỏ dưa để lại gặp vỏ dừa, người Á như người Việt lại bỏ chạy sang sống với người Á?

Trong từ điển tiếng Nga, từ ''aziat'' vừa có nghĩa là ''người châu Á'', vừa có nghĩa là ''người man rợ'', ''thằng mọi''.

Trong ''Indochine'' của Regis Wargnier có cảnh cảnh sát Pháp đến hỏi một đám dân chúng toàn đàn bà nông thôn Việt Nam, răng đen, nhai trầu, vấn tóc, đội nón, có biết Camille cùng người lính Pháp trốn đi đâu không, thì cả đám đông ùa lên phản ứng như một rừng rậm của các thổ ngữ, của ngón tay chỉ trỏ về bốn phương tám hướng.

Người Pháp hiểu rất rõ về người Việt. Song người Pháp, cũng như người Mỹ, đã thua trận. Người nông dân Việt Nam luôn chiến thắng, bởi không thể đánh bại được sự man rợ. Và cộng sản nông dân Việt Nam tận dụng triệt để đặc tính này. Và lấy gốc man rợ làm động lực cho sự tồn tại của chế độ cộng sản kinh tởm nhất có thể có trong lịch sử loài người.

Những mục sư Nguyễn Văn Lý, thật nghịch lý và đáng tiếc, vô ích, và vô nghĩa đấu đầu với bọn man rợ cộng sản.

Vô ích sự đối đầu của văn minh và man rợ.
Vô ích sự đối đầu của nhân phẩm và bầy đàn.

Комментариев нет:

Отправить комментарий